Theo Đức Cường
Nhập ngũTốt nghiệp cấp III năm 1976 song mãi năm 1977 tôi mới nhập ngũ. Đó là câu chuyện dài không trọn vẹn với tôi. Ngày 15 tháng 11 năm 1977, ngay khi giao quân xong đồng chí xã đội trưởng mới đưa tôi giấy báo nhập học trường cao đẳng sư phạm kỹ thuật Vinh (tức trường đại học sư phạm kỹ thuật Vinh bây giờ). Và nói: “Gia đình anh đông con trai, hiện không có ai ở trong quân đội nên anh phải nhập ngũ đợt này. Hãy cầm giấy báo để sau này hoàn thành nghĩa vụ về học”. Tôi im lặng cầm chẳng một lời cảm ơn và đưa ngay cho người nhà đưa tiễn cầm về.
Thời đó chuyện như vậy là bình thường, còn bây giờ là sai luật. Song bạn bè tôi đi đợt đó rất đông vì vậy tôi cũng hăm hở lên đường.
Do hiệp đồng có sự cố nên 4 ngày sau chúng tôi mới hành quân bộ vào binh trạm Hưng Lộc. Trong thời gian 4 ngày, chúng tôi học tập hợp và động tác lên, xuống ba lô. Chúng tôi trọ ở xóm 12 xã Nghi Trung huyện Nghi Lộc. Bây giờ, quân của xã nào xã nấy phải cử dân quân nữ ra phục vụ, lo cơm nước trong thời gian đó.
Chúng tôi chỉ biết đơn vị nhập ngũ là sư 10 quân đoàn 3, đóng ở Phú Khánh. Đoàn tuyển quân rất tuyệt mật về nhiệm vụ của đơn vị mà sau này tôi mới biết toàn quân đoàn đang tác chiến tại biên giới thuộc tỉnh Tây Ninh.
Chuyện nhập ngũ của tôi thật đơn giản nhưng nó đã quyết định bước ngoặt cuộc đời tôi, bởi 32 năm sau tôi mới rời bộ quân phục và đã trải qua bao vất vả hy sinh ở chiến trường cũng như bao kỷ niệm trong đời quân ngũ.
Tạm biệt quê hương Nghi Lộc yêu dấu, tạm biệt thành phố đỏ thân thương, đoàn xe chở tân binh rời binh trạm lao hối hả về phía Nam. Đất nước vừa hoà bình được 2 năm, trong 1000 người ra đi hôm đó không ai biết được mặt trận Tây Nam đang chờ họ và không ai có thể nghĩ rằng ngày trở về đoàn quân đầy thương tích đó thiếu 270 người. Vâng! Họ đã vĩnh viễn nằm vào lòng đất mẹ khi tuổi còn xanh, họ đã anh dũng hy sinh trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc tại mặt trận Tây Nam.
Quân trường Lam Sơn
Những người lính thời đó, ai cũng thường nghe những băng đĩa thuộc dòng nhạc vàng về người lính do ca sỹ Thanh Tuyền (chế độ Sài Gòn cũ) hát. Trong đó, có bài hát nổi tiếng “Giờ này anh ở đâu” có lời: “Giờ này anh ở đâu, dục Mỹ hay Lam Sơn…” Vâng ! Đó là hai trại lính lớn của chế độ Nguỵ quyền Sài Gòn ở khá gần nhau thuộc Ninh Hoà tỉnh Phú Khánh cũ. Đặc biệt là căn cứ huấn luyện lớn - căn cứ Lam Sơn.
Chúng tôi huấn luyện 3 tháng tại quân trường Lam Sơn, nơi doanh trại trước đây chuyên huấn luyện thám báo và biệt kích Mỹ. Xung quanh được bao bọc bởi 7 lớp hàng rào dây thép gai, giữa các lớp là mìn các loại và ống bơ báo động để chống đặc công của ta chưa được rà phá còn nguyên. Trên 1 số áp phích, bờ tường vẫn còn khẩu hiệu của chế độ cũ chưa xoá hết. Ví như ở cửa ra vào mỗi trại lính đều có quy định: “Khi Việt cộng tiến công phải:
- Ở yên tại chỗ, không chạy đi lại lộn xộn
- Không kêu la, không bật đèn sáng.
- Chiến đấu theo mệnh lệnh chỉ huy.”
Đại loại như thế. Đạn các loại nhiều vô kể nhất là đạn R15. Mũ sắt nguỵ quăng lung tung, lính ta lấy làm gàu múc nước tắm, tưới rau. Nước tắm không đủ vì vậy đơn vị phải rà mìn mở đường xuống suối tắm. Chỉ cần bước ra khỏi phạm vi chiều ngang 2m là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Thực tế có chiến sĩ vô kỷ luật không chấp hành quy định vượt qua hàng rào đã bị mìn ríp tiện ngang bàn chân. Nếu giẫm phải mìn râu tôm thì coi như “xong”. Những câu chuyện huấn luyện tân binh ở quân trường Lam Sơn thì kể cả ngày không hết, hẹn các bạn dịp khác vậy. 3 tháng sau, tất cả chúng tôi hành quân vào mặt trận Tây Nam. Một số ít ở lại quân đoàn bộ và các đơn vị trực thuộc, đa số đều bổ sung vào F320A. Sư đoàn lúc này đang tác chiến tại Lò Gò, Xoan Giũa, Đà Ha thuộc huyện Tân Biên Tỉnh Tây Ninh. Chỉ sau một đêm khi quân bổ sung chưa hết đã có đồng hương thương vong trở ra và chúng tôi nghiễm nhiên trở thành cựu binh